Vu lan

Nó chạy chữa khắp nơi mà bệnh tình của mẹ nó vẫn không thuyên giảm. Thầy nó thương, khen nó: “V. nè. Em rất giỏi! Vu Lan này em đã làm được việc nhiều người không làm được! Thầy rất vui và muốn chia sẽ cùng em”.

Năm nay, nó mới biết trên đời cũng có lễ Vu Lan.

Cài trên áo bông hoa trắng, nó buồn buồn. Giờ thì có muốn ôm mẹ dầu chỉ là một cái thôi, thì đã không còn cách nào nữa rồi.

Bạn thân

Xưa hai đứa bạn chơi rất thân, thế là rủ nhau về ở. Được hai ngày đầu, ngày thứ ba thì xích mích. Thế là hai đứa giận nhau, chuyển trọ. Nó kể cho tôi, nó bảo:

–          Nói thật, bạn thân thì đừng nên ở chung với nhau. Ở với người lạ lại bền hơn.

–          Tại sao người lạ lại tốt hơn bạn thân? – Tôi cười.

–          Bạn thân thì quan tâm nhau, vì thế ít xảy ra chuyện. Còn người lạ, nó chẳng quan tâm đến mình.

–          Lạ nhỉ, con người ta có thể nhịn được người lạ, lại không nhịn được bạn của mình.

Vậy đó, nếu bạn chưa từng xích mích với bạn thân dù là nhỏ nhất, hoặc là bạn quá hiểu nhau và tha thứ cho nhau, hoặc là hai người chưa từng sống với nhau thật lòng!

Phiền

Ba mẹ nó cày đầu vào mấy mẫu rẫy để lo nó ăn học. Lên thành phố, bao nhiêu trò vui. Học thì ít, chơi thì nhiều. Ba nó gọi lên, nó lại nói dối: “Con đang học, ba đừng gọi”.

Hết tiền, nó gọi điện về nhà. Ba nó bắt máy, giọng vui mừng: “Nhớ con mà có dám gọi đâu, sợ làm phiền con đang học”.

Mỹ phẩm

Nghỉ hè mấy tháng, thằng Định làm phụ hồ kiếm thêm. Dầm nắng nhiều, da nó đen sạm lại. Trước khi ra lại thành phố, em nó gói cho mấy lọ mỹ phẩm xài dở: “Anh hai bôi cái này vào cho trắng”.

Khoe với thằng bạn cùng phòng. Hai thằng mở lọ mỹ phẩm ra.

Chao ôi, toàn là mùi con gái!

Sống ảo

Nó suốt ngày cắm mặt vào Facebook với Zalo. Nó đẹp, đăng ảnh lên dài dài. Thỉnh thoảng làm vài dòng cảm xúc “Sao vẫn cứ cô đơn hoài vậy…”. Con trai chảy nước miếng.

Chủ nhật, lớp rủ nhau đi chơi xa. Nó chụp ảnh tự sướng lia lịa. Tụi bạn cười:

–          Tưởng mày thoát kiếp zombie một bữa.

–          Sao mày nói vậy – nó cười cười không hiểu.

–          À, tại thấy mày sắp vào nghĩa trang face.

Cục chì

Khi xưa nhà còn nghèo, lâu lâu mẹ mới mua trứng lộn. Răng tôi hồi đó yếu, không ăn được cục chì. Còn mẹ lại chỉ ăn cục chì, mẹ bảo mẹ thích ăn chì chứ không thích ăn trứng. Bây giờ hoàn cảnh cũng đã khá hơn, mẹ về sống với anh chị, tôi thì còn đi học. Chị dâu biết ý, luộc trứng lộn xong, quả nào đưa mẹ là chị bỏ cục chì.

Tôi về hè được hai tuần. Bữa đó chị dâu đi làm, tôi bắt nồi ra luộc trứng. Mẹ nhất quyết một hai đòi ăn cục chì, mẹ bảo: “Mạ (chỉ) thích ăn chì thôi”. Tôi chiều mẹ.

Chị dâu về, chửi tôi tắt bếp. “Sao chú lại cho mẹ ăn chì, mẹ có ăn được chì đâu”.

Bí mật

Khá có một tật xấu thích giả ma giả quỷ, chắc là bị lây nhiễm từ các bộ phim Trung Quốc. Nhiều khi đang nói chuyện giữa chừng, nó lại làm ra vẻ bí hiểm: “Bí mật”.

Ba Khá bệnh, nó phải về nhà mấy bữa, nghỉ mất mấy buổi. Lên lại thành phố, hỏi thăm:

–          Thế ba mày bị bệnh gì?

–          Thôi, mày không cần biết đâu – Khá làm vẻ giả ma giả quỷ.

–          Ừ, vậy thôi. – tôi cười trừ.

–          Thầy dặn kiểm tra phần nào? – nó hỏi.

–          À. Bí mật!!!

Đăng Thăng

Bài trướcChi bộ 37: Đại hội lần thứ nhất, nhiệm kỳ 2017 – 2020
Bài tiếp theoCuộc thi Khởi nghiệp ĐBSCL 2017

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây