Em kể anh nghe chuyện đất bạc màu

Thương cây lúa lớn lên từ khó nhọc

Thương quê nghèo, rồi thương từng phum sóc

Đất chuyển mình, hạt thóc nảy vàng tươi.

Em kể anh nghe về những tiếng cười

Những tiếng hát đôi mươi đầy ước vọng

Những thớ đất bạc màu nhưng biết sống

Biết oằn mình cõng sự sống quê cha.

Em kể anh nghe qua những bài ca

Cầu Ngang quê mình, Càng Long quê bạn

Em kể anh nghe những ngày sơ tán

Đất bạc màu nhưng kiêu hãnh chắn bom.

Em kể anh nghe câu chuyện một hôm

Chuyện của đất chòm mình vươn sự sống

Chuyện của đất cho vàng ươm khát vọng

Nghe nồng nàn, nghe lắng đọng, Trà Vinh!

Em kể anh nghe bước chuyển quê mình

Màu vàng xinh của ngôi trường đại học

Chuyện cái chữ được nuôi từ hạt thóc

Chuyện vươn mình của Đại học Trà Vinh!

Em sẽ kể anh nghe lúc bình minh

Hay đêm Nguyên Tiêu chúng mình có mặt?

Và anh biết có những điều rất thật

Yêu Trà Vinh, yêu hương mật quê mình!

 

Trương Dũ Nhất Huy  – Cựu sinh viên Trường, Bài thơ đạt giải Nhất cuộc thi sáng tác thơ, tân nhạc, ca cổ về Đại học Trà Vinh 2015

Bài trướcDuyên hai thì nhớ…
Bài tiếp theoCảm nhận đầu xuân

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây