(GSV-GV.TVU) – Có một lần thật bất chợt, em được nghe một bài hát về người thầy, bài hát với giai điệu và ca từ tha thiết, chân tình, giàu hình ảnh. Vẫn nhớ những khi trời mưa, vẫn chiếc áo vá sờn đôi vai, đôi giày đã cũ, chiếc cà vạt đã ngã màu theo thời gian, thầy vẫn đi đến lớp. Em nghĩ đến những người thầy, những cô giáo ngày xưa của mình, những người nghiêm khắc, những người dịu hiền, những người em thoáng được gặp lại và cả những người em chưa một lần chợt nhớ trong cuộc sống khá nhiều lo toan, bộn bề chuyện áo cơm của mình. Em chợt nhớ đến lời mẹ em ngày nào:

 

“Sang sông phải bắc cầu kiều

Muốn con hay chữ phải yêu lấy thầy”

thầy

 

Em mong sao tình cảm yêu quý đó sẽ đến với mọi người, với những người thành đạt và cả những người vô danh để ai cũng tìm lại được khoảnh khác tinh khôi nhất của thời học sinh.

 

Tuổi học trò – Cái tuổi hồn nhiên, trong sáng với biết bao những kỉ niệm vui buồn, những sự nghịch ngợm đáng yêu và cả những niềm hạnh phúc vô bờ. Mỗi con người khi đã lớn lên có lẽ đều để lại những dấu ấn riêng cho mình về khoảng thời gian đẹp nhất trong thời gian đến trường. Tuổi học trò với những kỷ niệm mộng mơ, những lo âu bất chợt, những ý tưởng chợt đến rồi chợt vội vã rời đi. Tất cả đều được vun đắp và lớn lên dưới mái trường – nơi ta luôn có bạn bè và thầy cô bên cạnh sẻ chia những vui buồn.

 

Thầy cô, chỉ với hai tiếng thôi mà sao em thấy cao quý và thiêng liêng quá. Có lẽ tình yêu nghề, yêu trò đã thấm đượm vào trong tâm trí mỗi người thầy. Thầy cô chính là những người dẫn đường chỉ lối cho chúng em trên con đường đời của riêng mình, người vun đắp những ước mơ của chúng em vào một tương lai tươi sáng hơn.

 

Thầy cô dạy em biết đọc, biết viết, biết làm những gì nên làm, biết tránh xa những điều không nên làm, biết nói những gì nên nói, biết khi nào nên im lặng để lắng nghe ý kiến của người khác; Người đã dạy em biết khóc, biết cười đúng lúc, biết quan tâm, chia sẻ đến những người xung quanh, biết không làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh; Người dạy em biết thế nào là tình yêu thương, thế nào là tình đoàn kết cũng như làm thế nào để vượt qua khó khăn trước mắt để đi đến thành công. Những bài học tưởng chừng như đơn giản ấy sẽ là những hành trang vô cùng quý giá để em bước vào đời và trở thành những người công dân có ích cho xã hội.

 

Ra trường, điều đó nghĩa là em sẽ kết thúc quãng đời sinh viên và mở toang cánh cửa vào đời, bắt đầu cuộc sống mới. Tuy nhiên lúc ấy em vẫn chưa có một định hướng, một đam mê, một kế hoạch rõ ràng để theo đuổi trong tương lai. Nhờ thầy cô định hướng, quan tâm để em có nền tảng, niềm động lực bước vào cuộc sống với nhiều bộn bề và loa toan vì tương lai tương sáng.

 

hoa_phuong_zing_11

baomi-173026033037-15-cau-noi-khac-cot-ghi-tam-cua-tuoi-hoc-tro

 

Trường xưa yêu dấu, biết bao kỷ niệm yêu thương, bạn xưa cách xa biết khi nào gặp lại. Kỷ niệm năm ấy còn đọng lại trong em. Người thầy năm ấy hao gầy vì bụi phấn.

 

Em còn nhớ ngày không thuộc bài khi đến lớp, em lo sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào thầy. Vì sợ, sợ điểm thấp hay cả việc đứng trước lớp để học lại bài. Cái điều lo sợ ấy những phút sau bỗng nhiên đến một cách nhẹ nhàng như em đã biết trước điều đó sẽ xảy ra. Từ đó em mới hiểu ra tâm ý của thầy. Những kỹ năng, kiến thức kinh nghiệm thầy truyền đạt. Vâng, em xin nguyện ghi nhớ suốt đời.

 

Quý lắm tình yêu thương mà mỗi thầy cô dành cho những đứa học trò yêu quý của mình cũng giống như tình cảm cha mẹ dành cho em vậy. Vì thế mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người cha, người mẹ thứ hai của mình. Thầy cô niềm an ủi và là nguồn động viên vô cùng to lớn đối với em mỗi lần em thất bại, vấp ngã hay là niềm hạnh phúc được nhân đôi khi thành công.

 

Bao nhiêu là bụi phấn, bao nhiêu những giọt mồ hôi khi đến lớp, bao nhiêu vất vả vì chúng em. Đêm thanh vắng trời đã khuya thật khuya, những trang giáo án vẫn còn dở dang, thầy chưa ngủ lặng lẽ dưới ánh đèn khuya, lật từng trang sách dáng nghiêng nghiêng hao gầy. Từng đêm từng đêm thầy luôn thao thức, giấc ngủ chẳng tròn thầy chỉ mong sao có được bài học hay cho em thơ từng ngày.

 

Quý thầy cô kính mến! Ngày 20 – 11 đang đến gần. Dù không biết làm gì để đáp lại công ơn to lớn ấy nhưng em nguyện ghi nhớ lời thầy dạy, em xin kính dâng lên các thầy, các cô những lời tri ân thành kính nhất xuất phát từ sâu trong tim em. Em luôn cố gắng làm theo những lời thầy cô dạy bảo. Dù sau này trên con đường của em dẫu có khó khăn, vất vả em sẽ luôn vững tin bước qua vì chúng em biết ở một nơi nào đó thầy cô vẫn đang mỉm cười và dõi theo tất cả học trò của mình.

 

Hoàng Nam – Quốc Vinh

Bài trướcChính sách đối với nhà giáo, học sinh và sinh viên
Bài tiếp theoNhững gương mặt giáo dục Việt Nam – 2007

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây